"Du học Canada, màu hồng hay màu đen?"
Trước khi đặt chân đến Canada, mình từng có một hình dung rất “màu hồng” về cuộc sống du học. Mình tưởng tượng đến những buổi sáng trời se lạnh, tay cầm cà phê đi bộ đến lớp, chiều học thư viện, tối thì tụ tập bạn bè ăn uống, cuối tuần đi dạo hồ ngắm lá đỏ. Mình nghĩ du học là bước đệm tuyệt vời để trưởng thành, mở rộng thế giới quan, và tất nhiên, chạm gần hơn tới “giấc mơ thành công”. Nghe vừa chill vừa lãng mạn nhỉ
Và thực ra, một phần những điều đó không sai....Nhưng điều mà bản thân năm nhất của mình không lường trước, là để đến được cái “đẹp” đó, mình đã phải đi qua rất nhiều mặt tối không nói được thành lời - những điều không ai nói rõ khi mình còn ở Việt Nam.
Ngay từ những tuần đầu tiên, cú sốc đầu tiên là… cô đơn. Lạ lùng thật, xung quanh rất nhiều người, nhưng cảm giác lạc lõng thì lại thường trực kiểu cảm giác khó tả nhớ nhà nhớ ngôn ngữ mẹ đẻ vô cùng tận í. Không ai chủ động bắt chuyện, và mình cũng không đủ tự tin để mở lời vì mình khá rén vì mấy vụ bully này kia. Buổi tối là lúc khó khăn nhất với mình và lâu lâu mình còn nghĩ làm sao để vượt qua nổi cảm giác khó chịu này, không phải vì bài vở, mà vì sự im lặng bất thường không như ở Việt Nam vì hàng xóm hát Karaoke đến tận 1h sáng:)). Nhớ nhà, nhớ đồ ăn Việt, nhớ cái cảm giác có người thân bên cạnh nói chuyện đến tận nửa khuya mới đi ngủ.
Sau đó là những áp lực học tập. Khác với tưởng tượng “học ở nước ngoài sẽ nhẹ nhàng hơn”, mình nhanh chóng nhận ra mọi thứ ở đây đều yêu cầu sự chủ động cực cao. Giáo sư không kiểm tra bài vở, nhưng deadline vẫn tới đều đặn. Làm nhóm thì không phải lúc nào cũng “teamwork makes the dream work”, vì khác biệt văn hoá đôi khi khiến mâu thuẫn không tránh khỏi.
Rồi đến tiền bạc - một chủ đề mà ít người chia sẻ nhưng rất thực tế. Canada không rẻ, nhất là với sinh viên quốc tế. Mình từng stress vì chi phí nhà ở, đã có lúc phải đi làm thêm đến kiệt sức chỉ để đủ tiền đóng học kỳ sau. Và lúc đó, mình nhận ra rằng giấc mơ du học không chỉ cần ý chí, mà còn cần kỹ năng sống và quản lý tài chính thật tốt.
Nhưng sau tất cả, mình không hối hận. Chính những ngày “xám xịt” đó mới dạy mình cách trưởng thành thực sự - không phải là lớn lên vì đủ tuổi, mà là lớn lên vì biết cách vượt qua nỗi sợ, biết tự an ủi bản thân, và dám xin giúp đỡ khi cần. Mình học được cách độc lập, cách yêu bản thân hơn, và quan trọng nhất: biết ơn những gì mình đang có.
Nếu bạn đang có ý định đi du học Canada, hãy đi - nhưng đừng mang theo kỳ vọng màu hồng. Thay vào đó, hãy chuẩn bị một tâm thế sẵn sàng: để va vấp, để học hỏi, và để lớn lên. Bởi vì cuối cùng, du học không phải là một câu chuyện đẹp sẵn - mà là một hành trình mà bạn sẽ tự tay viết nên, với đủ cả nắng và mưa. Mong rằng một chút chia sẻ của mình coi như 1 người đi trước có thể gửi gắm đến các em khoá sau nhé!